MH Official BLOG
BLOG
» » How to Eat Like You're on a European Vacation on Holiday in Lasvesgamira

How to Eat Like You're on a European Vacation on Holiday in Lasvesgamira

Travel
Donc, vous et moi avons rompu. Pourquoi ai-je accepté de briser moi de toute façon? Je regrette aussi. Pourquoi ne pas essayer d'accrocher son amour, je l'aime toujours me aller là-bas? Que cet espoir est fragile mais mieux maintenant que le désespoir. Je vous ai manqué alors. Pourquoi quand je demandais mon rhume d'adieu, mais maintenant je faible cela? J'ai essayé de saisir l'immense fierté qu'elle fasse de toute façon, la seule chose que je dois vous est maintenant, tout le reste n'a pas de sens. Vous êtes le sens de ma vie, sans toi je suis vivant do. Deux jours se sont écoulés depuis ce moment-là que je ne peux pas encore être récupérés. D'abord, je sentis mon cœur très lourd. Il doit flambage supporter la douleur sévère comme mille livres. Ma douleur était brève coup de couteau à elle. La douleur que Jésus a souffert quand il est fermé en croix ne pourrait probablement pas correspondre à ma douleur cette fois-ci. Puis soudain, je vis une peur terrible embrasse à travers la pièce. Ne craignez pas que je le vois. Je reçois dans la table grondé, en essayant de se recueillir plus petit possible si la peur me trouve pas. Je gémis, inarticulé comme la mort. Puis j'ai pleuré comme un enfant. J'ai essayé de cacher les sanglots étouffés dans l'oreiller afin que personne n'a entendu. Oreiller imbibé de mes larmes. Cry m'a aidée à me sentir plus à l'aise. Ma douleur a été quelque peu atténuée. Mais je me suis retrouvé épuisé. En personne, je n'ai pas la force. Je mets au lit, les yeux fixés sur le mal de tête au plafond, ne plus rien faire. Aujourd'hui encore, je ne savais pas quoi faire. Il y avait c'était important pour moi plus. Je suis trop fatigué. Je voulais fermer les yeux pour dormir et très long cent ans de sommeil, mille ans ou pour toujours jamais réveillé. Comment serait merveilleux. Naufrage dans le rêve je vais oublier le monde réel pleine de souffrance et que le malheur, la joie s'il est, juste une brise passagère rapidement disparaître dans le néant.

irmage


img

Trên con đường đó bạn hoàn toàn không thể biết phía trước điều gì đang chờ đợi bạn và những hành khách trên chuyến xe của bạn, nhưng chi cần bạn tin vào hướng đi của mình thì chắc chắn bạn sẽ đến được cái đích cuối cùng. Cho dù con đường có gồ ghề, khó đi như thế nào, chỉ cần bạn luôn giữ một tâm thế sẵn sàng đón nhận thì hạnh phúc sẽ luôn mỉm cười với bạn.

Không cần biết trái tim bạn đã bị tổn thương như thế nào, nhưng hãy luôn tin rằng sớm muộn sẽ có một người xuất hiện, người đó sẽ khiến bạn buông tha cho quá khứ đầy đau khổ, giúp bạn bước đến với cánh cửa tình yêu, hạnh phúc. Không phải bạn không thể quên được quá khứ, mà chỉ vì bạn không muốn quên mà thôi.

Tôi chưa bao giờ nếm trải qua mùi vị của chia tay, cũng không thể hiểu được để nói ra câu ly biệt cần phải kiên cường như thế nào, nhưng tôi biết làm thế nào để đón nhận hạnh phúc, và làm thế nào đẻ cuộc sống của mình luôn ngập tràn tiếng cười. Chỉ cần bạn tin rằng mình sẽ hạnh phúc thì bạn sẽ luôn hạnh phúc.

Sáng nay trời đẹp quá. Những vạt nắng lung linh nhảy múa trong căn phòng tôi theo từng nhịp gió đu đưa. Tôi lắng nghe tiếng chim hót véo von, một thứ âm thanh tuyệt vời mà chẳng bao giờ tôi để ý. Thật là một ngày tuyệt vời để... chết. Phải rồi, tôi sẽ chết. Cái chết cũng chẳng có gì đáng sợ cả. Tôi đã sống đủ rồi, đủ để biết rằng cuộc sống này chỉ toàn những điều thối tha và giả dối được người đời khoác lên những tấm áo lụa lung linh. Mối tình với em là điều duy nhất không vô nghĩa trong cuộc đời tôi. Nhưng giờ khi em quay lưng với tôi thì chẳng còn gì ngăn cách tôi với cái chết nữa. Đằng nào có sống nữa thì tôi cũng chỉ là một cái xác sống mà thôi. Tôi chết thế này, gia đình tôi sẽ đau khổ lắm, nhưng rồi họ cũng sẽ vượt qua thôi. Tôi phóng xe lên cầu Long Biên. Đi trên đường tôi thấy vui lắm. Không vui sao được, hôm nay là ngày chết của tôi mà. Tôi không muốn làm một con ma buồn tủi. Tôi đứng tựa vào thành cầu, nhìn xuống dòng nước sông Hồng. Đất trời mênh mông quá. Ở đây sao mà cao thế? Nhảy xuống chắc là đau lắm. Tôi thấy hơi sợ. Tôi không đủ dũng cảm để sống nhưng cũng chẳng đủ dũng cảm để chết. Tôi nhìn trân trân xuống dòng nước như bị thôi miên. Bỗng dưng như tỉnh cơn mê, tôi thốt lên:

- Mình đang làm gì thế này?

Một cơn giận dữ khủng khiếp dâng lên trong lòng tôi. Tại sao tôi phải chết? Nếu tôi chết thế này người ta sẽ khinh tôi lắm, một thằng tự tử vì thất tình. Người ta sẽ chửi tôi là thằng ngu như tôi đã từng chửi những kẻ khác, tôi chẳng biết chuyện tình của họ nhưng vẫn chửi họ là đồ ngu. Tôi bỗng thấy hối hận quá bởi vì có trải qua những cảm giác khủng khiếp ấy thì mới hiểu được tại sao họ phải tìm đến sự giải thoát cuối cùng. Tôi nghĩ đến em. Nếu tôi chết chắc em sẽ khóc thương tôi nhiều lắm. Nhưng một ý nghĩ khủng khiếp vụt trôi qua tâm trí tôi. Em sẽ nghĩ tôi là một kẻ tội nghiệp, đáng thương hại. Rồi em sẽ mau chóng lãng quên tôi để vui vẻ với những người đàn ông khác. Em bảo em yêu tôi nhưng em chưa bao giờ nói rằng em chỉ yêu mình tôi. Tôi không phải là người đầu tiên và cũng chẳng phải là người cuối cùng. Tôi chỉ là một trong số những người mà em yêu. Tôi hận em. Em đã quyến rũ tôi và sau đó ruồng bỏ tôi. Tôi đúng là một thằng ngu. Sao tôi cứ trách mình vì những điều không phải lỗi của tôi. Tôi nhớ lại ngày hôm ấy.

- Anh nghe này. Em là người yêu anh chứ không phải là tài sản của anh. Nếu anh để em tự do, em sẽ tự biết đâu là giới hạn. Nhưng nếu anh không tin em thì tốt nhất là mình chia tay.

Và mấy hôm sau thì em chia tay tôi thật. Lúc đầu tôi cứ trách mình sao không tin tưởng em, sao tôi lại hay ghen thế. Nhưng bây giờ khi tỉnh cơn mê, tôi nhận ra rằng người có lỗi là em. Em không quá xinh đẹp nhưng có một vẻ quyến rũ mê hồn. Một khi em đã muốn ai thì người đó sẽ chẳng cách nào thoát được khỏi tay em. Và khi em đã chiếm được người đó hoàn toàn thì nỗi buồn chán lại đến với em. Em lại đi tìm một người mới. Giờ đây tôi thấy thương hại cho em. Tình yêu đối với em như một trò chơi. Em tưởng mình biết rất nhiều về tình yêu nhưng thật ra em chẳng biết gì về nó cả. Em chỉ biết thỏa mãn niềm vui cho riêng mình, em chẳng biết gì về sự hi sinh cho người mình yêu.

Thật là bất công! Trong khi đối với tôi em là tất cả thì đối với em tôi chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Tôi hận em vì tôi đã quá yêu em. Không! Tôi sẽ không chết. Tôi phải sống để trả thù em. Tôi phải khiến cho em hối hận vì đã bỏ rơi tôi. Tôi phải sống thật vui vẻ, tôi phải trở thành một người khiến cho mọi cô gái đều ao ước có được, và tôi phải có được người con gái mà mọi thằng đàn ông phải ao ước. Đó là cách mà tôi sẽ trả thù em. Tôi cười một cách man rợ. Niềm kiêu hãnh từng nhiều lần hại tôi giờ đây đã cứu vớt mạng sống của tôi. Tôi quay về nhà, từ bỏ ý định tự sát.

Chẳng hiểu vì cớ gì, tôi lại đọc lại tất cả những tin nhắn của em gửi cho tôi. Đọc những tin nhắn ấy, nỗi giận dữ trong tôi bỗng biến đi đâu mất. Những lời yêu thương em trao cho tôi sao ngọt ngào đến thế.

Tôi tự nhủ mình không thể tha thứ cho em. Nhưng tôi biết là đến khi gặp lại em, nhìn đôi mắt đẹp tuyệt vời của em, nghe giọng nói dịu dàng của em, tôi sẽ lại quên hết mọi đau khổ mà em gây ra cho tôi. Tôi hận em vì tôi quá yêu em. Tôi không thể đứng dậy nếu cứ giữ mãi hình ảnh của em. Tôi phải xóa đi hình ảnh em trong tâm trí tôi. Bắt đầu bằng việc xóa tất cả những dòng tin nhắn, những bức ảnh của em trong máy tính. Như thế vẫn chưa đủ, tôi đem đi đốt những tấm thiếp em tặng cho tôi, những bức thư tôi viết cho em mà không gửi,.. và bức ảnh của em lâu nay vẫn nằm trong khung ảnh trên bàn học của tôi. Tôi ngồi nhìn ngọn lửa ngấu nghiến dần những vật báu vô giá của mình. Cơn đau lại tìm đến với tôi. Đến khi bức ảnh bắt đầu co quắp, tôi nhìn em cười trong ngọn lửa tàn nhẫn. Nước mắt tôi lại chảy. Tôi chua xót hỏi em:

- Rốt cục thì... Anh là gì trong trái tim em?

Mọi thứ đã cháy hết. Chỉ còn lại chút tro tàn trôi theo làn gió bay vào không trung...
imgsa
Related Post
Your Comment
image

Ad Code

Ads 728x90

Categories

Advertisement

Ads 728x90