MH Official BLOG
BLOG
» » How to Make Natural Room Sprays From Essential Oils on The Word on The Earth Only Love Do You Know more Love

How to Make Natural Room Sprays From Essential Oils on The Word on The Earth Only Love Do You Know more Love

T-Card
Urban pm dimanche, un après-midi de week-end de rencontres, l'amour de la vie et de regarder en avant et se déchaîner dans votre vie laisse le plaisir dose! Est-ce une habitude habitude puis, sans regarder l'horloge, chacun a entendu le signal radio pour la grève d'or, les hommes se tiennent par la porte d'attente pour un objet rapporté comme une boîte d'allumettes, lorsque le tube est drogue, à partir du tiers supérieur des bâtiments parachuté à lui. Attendez une minute, par heure manquée.

ảnh đẹp me too

Est-ce une habitude habitude puis, sans regarder l'horloge, chacun a entendu le signal radio pour la grève d'or, les hommes se tiennent par la porte d'attente pour un objet rapporté comme une boîte d'allumettes, lorsque le tube est drogue, à partir du tiers supérieur des bâtiments parachuté à lui. Attendez une minute, par heure manquée.

Bình ngửa mặt nhìn lên khung cửa cao ốc một lần nữa rồi mới thoăn thoắt đi men theo bờ tường ra đường cái Ngang qua trước cổng, liếc vào sân không thấy chiếc DODGE màu xanh, chàng càng nôn nóng thêm. Theo chiều duy nhứt đường Phan Đình Phùng, chàng lên Cao Thắng, rẽ xuống Hồng Thập Tự, đến khi chàng thấy chiếc DODGE xanh mang số EX... đậu bên cạnh nhà bảo sanh Từ Dũ, thì chàng nghe mồ hôi đã dán ác da lưng. Chàng băng qua đường cuối đầu chào ông tài xế chiếu lệ rồi đến đứng bên hông xe hỏi nhỏ. Thiếu nữ liền mở cửa bước xuống lườm chàng:

− Tại anh mà tới giờ này còn ở đây nè!
− Được cái giấy... , anh đi liền đây mà.

Nàng đóng sầm cửa lại, đoạn lên mở cửa phía trước, vừa thì thầm ra lệnh cho ông tài xế:

− Ông Năm để tôi tự lái, con ông Năm đau thì ông về lo thuốc men cho nó đi. Đúng chín giờ tối, ông Năm đến ngay cửa bịnh viện Bình Dân đón tôi đặng đưa tôi về nhà.
− Dạ! Nếu gặp trời mưa, cô hãy coi chừng cái thắng, trơn nó hai bạt đít, cô không nên chạy mau, thắng gấp!
− Loanh quanh trong thành phô đây chớ có đi đâu xa mà chạy mau. Thắng không bảo đảm như vậy mà sao ông không đem vô ga ra cho thợ coi lại?

Xe đã chạy máy rồi mà Bình còn ngẩn ngơ đứng dưới. Nàng sốt ruột chau mày:

− Ngồi phía trước như thế này, rủi có gặp người quen, mình không thể núp chỗ nào được hết.
− Em không sợ, mà anh lại sợ sao? Hai đứa ngồi như vầy, cũng như em cho anh quá giang xe. Chỉ đáng cho người ta nghi ngờ là khi nào ông Năm lái mà hai đứa ngồi phía sau. Bây giờ, mình phải đi đâu?
− Phải chi không trễ giờ dự định thì mình lên Biên Hoà chơi. Cũng tại anh đó, nói cho anh biết
− Vì thấy mấy đứa nhỏ qua lại trước nhà anh, em không dám ném cái hộp ấy xuống, sợ tụi nói lượm lấy thì nguy. Em đứng bên cửa sổ ngóng trông anh hoài, mà anh không chịu bước ra ngoài cho em thấy, đợi mãi tới sáu giờ mấy... Như vậy, không phải là lỗi tại anh sao?

Thình lình, một chiếc xe ba gác chở đầy ghế nệm từ phía đầu đường Sương Nguyệt Ánh chạy đâm ra Lê Văn Duyệt, lấn trước đầu chiếc xe DODGE, làm Mỹ Dung phải giật mình, nhanh nhẹn lách đầu xe qua khỏi đường tim mới khỏi quẹt những chiếc ghế cơi cao, mà lại suýt húc phải những chiếc xe chạy bên chiều trái.

Mặt mày nàng tái xanh, vừa trả tay lái, nàng vừa ngoảnh mặt lại quát lên:

− Ông già! Ông chạy gì kỳ cục vậy? Quanh phải mà sao không giữ đường trong? Đâm ra hàng xe hơi đặng tự tử hả?
− Hú hồn! Hú vía! Nếu xe này quẹt một cái thì xe ổng lật ngang à, không lật thì nó cũng đâm vô lề. Thằng cha già chạy ẩu thấy mồ! Gặp ông Năm tài xế thì ổng đã chửi thề ỏm tỏi lên rồi.

Nghe qua lời chàng, Mỹ Dung liền ấn ga cho xe phóng nhanh, chẳng dám nói năng gì nữa hết. Đến khi nàng không còn thấy chiếc xe ba gác hiện trên kính soi hậu nữa, nàng mới thì thầm hỏi chàng:

− Trời đất! Ông già đội cái nón kéo vành sụp xuống gần khuất hết mặt nên em đâu có biết. Ba anh có thấy anh hôn?
− Anh đâu có biết. Ba anh hay đậu xe ở Hồng Thập Tự để kiếm mối chở bàn, ghế, tủ, giường cho người ta, mà anh quên biểu em chạy tránh đường khác. Anh lo quá, Dung ơi!
− Tội tình gì mà sợ dữ vậy? Nếu ba anh có gạn hỏi, anh có thể trả lời với nhiều lý do mà, hay anh cứ nói thật là anh đi chơi với bạn..., có sao đâu. Mỗi tuần, mình chỉ được đi chơi vài tiếng đồng hồ thôi hà.
− Lo nghĩ gì đâu vậy? Đi với em lần nào, mặt anh cũng dàu dàu hết hà! Có chuyện gì thì em nói một mình, anh chỉ ngồi thẫn thờ, lạnh lùng ừ ừ ... hử hử ... Nếu anh không muốn đi chơi với em nữa thì em quay về vậy, nhá.

− Có gì đâu mà giận, chỉ vì ba má anh luôn luôn nặng mặc cảm tự ti, nên không muốn cho anh giao thiệp thân mật với ai hết, nhứt là với những người bạn con nhà giàu, anh sợ ba thấy.
− Bộ anh là con gái hay sao mà kiểm soát anh từng chút vậy? Mà lúc nảy, ông già đăm đăm nhìn em, chớ không để ý anh, không thấy anh đâu.
− Nếu Dung không lanh mắt, lẹ tay, thì đã đụng chiếc ba gác, nguy cho ổng rồi. Bộ Ổng có nhậu rồi hay sao mà ổng chạy loạng quạng như vậy hổng biết nữa.
Nàng thở phào một cái nhẹ nhõm, đoạn rúc rích cười:

− Chắc vì chở nặng, già yếu, nên ba anh không điều khiển nổi khi chiếc xe quanh, gặp xe này trờ tới, ba anh phải luýnh quýnh... rất may mắn cho em, nếu xe em húc phải chiếc ba gác đó, thì khổ cho em rồi. Anh có giận em hôn? Giận lắm nên làm thinh không thèm nói chuyện với em đó hả?
− Vừa rồi, em cự nự với ba anh đó. Cho em xin lỗi anh.
− Anh không có chấp nhứt lỗi phải gì đâu. Ổng chạy xe trái lụat lệ thì ổng phải chịu...
− Đừng nói vậy, em không biết làm sao đến xin lỗi ba anh đây nè!
Và nàng tắc lưỡi như xót thương:
− Ba anh, với ba em một tuổi, mà sao ba anh quá khổ cực, em thấy tội nghiệp quá hà.
Bình thả mắt buồng muôn lung:

กใี ❤ 🌼 ✔ 🔑

↝  ⇝ 
⏩ We are an apple
➤ We are the boy

  ⭄  ⥠   ➸   ⅟ 8⁷⁹ ⅒²¹

8༱ 9㆒ⅰ৹  →➨➦➳➺🔺🔽

␀ 😃 ␂  ♠♠  ♣⚤⚢►🔘🔒🔓⃣

🔖§↑±  3⁄8  √78∛88⁡∼⥬

4⧸8𝟀𝞔𝞤𝞥𝞨𝞪𝞫ⁿ𝟭𝟷𝟣𝟙𝟏𝟂𝞼𝞿𝞴 🎸  🎼🎼🎼

✦ ✫✽₁₂₃₍₎₌ₓₙ⁼⁽⁾℠ˣˠ⏩🚲♈

Gần nữa tiếng đồng hồ sốt ruột chạy ra chạy vào mà chàng vẫn chưa thấy gì hết. Chàng ra sân ngước mặt nhìn lên khung cửa sổ che màn voan xanh chợt thấy thấp thoáng bóng dáng thiên thần ẩn hiện sau bức màn lay đông. Chàng mỉm cười và vỗ tay một cái làm ám hiệu. Trên cao ốc một bàn tay tiên thò ra cửa sổ nhẹ vẫy mấy cái. Tiếp theo, một cái hộp bút chì rơi xuống ngay trước mặt chàng, rồi hai cánh cửa khép kín lại.

Chàng vội vàng nhặt lấy một chiếc hộp đem vào nhà mở ra. Không có cây bút nào trong đó cả, chỉ vỏn vẹn một tờ giấy tập học sinh gấp nhỏ. Mảnh giấy bí mật run rẩy trên tay chàng. Đôi mắt chàng rực sáng nổi vui mừng: "Anh Bình. Sửa soạn đi chơi với em. Đúng 6 giờ, chiếc EX... đón anh tại chỗ cũ. Viện lý do gì đó để xin phép đi đến 9 giờ. Nhớ nhá!". Bức thư vắn tắt chỉ có vậy thôi, không đề ngày, mà cũng không chữ ký tên. Bình gấp mảnh giấy bỏ túi, còn chiếc hộp thì chàng đem cất kỹ riêng biệt trong một ngăn kéo. Muốn biết người yêu đưa mình đi chơi mấy lần rồi, chàng chỉ cần đếm lại những ống thuốc, những chiếc giấy lưu trữ đó thôi.

Chạy qua hàng xóm xem đồng hồ thấy đã hơn 6 giờ rưỡi, chàng luýnh quýnh trở về lục rương lấy bộ quần áo mới may thay mặt vào. Đã trễ hẹn quá rồi. Chàng không hiểu tại sao Dung vừa thả lá thư xuống cho chàng lúc 6 giờ vậy mà lại hẹn đón chàng lúc 6 giờ. Đang ngồi nhúm lửa trong bếp, nghe tiếng động, bà tư Trung ngoảnh lại hỏi con trai:

ảnh đẹp me too

Chàng chìa tay mà cười cười chẳng nói. Hiểu ý con, bà tư Trung liền vét túi áo, lấy trao cho con một tờ giấy bạc nát nhàu:

− Đó! Một ngày, mày xòe tay kêu má không biết bao nhiêu lần.
Bình cau mày:
− Má cho có một tờ thôi sao?
− Vậy chớ còn muốn bao nhiêu nữa? Cứ mỗi lần mày họp là chết của tao hết một trăm. Ba mày chạy xe ngày nay không biết ra sao mà buổi trưa chẳng thấy về. Tao mới mượn của anh hai mày ba trăm, chạy đong gạo hết hai trăm, còn một trăm đưa hết cho mày đó. Mình nhà nghèo, được no bữa sáng phải lo bữa chiều, không nên so bì với các cậu công tử, con nhà giàu. Ba mày làm đầu tắt mặt tối mà cho mày ăn học được tới ngày nay là may phước lắm rồi. Má nói thiệt, má ghét độc cái thằng gì đi xe hơi hay ghé đây đó.

− Thôi! Thôi! Mày hãy ngó lại ba mày đó Sáng nắng như đổ lửa trên đầu, chiều mưa như trút, mà ổng phải cong lưng, cắm cổ đạp xe ba bánh, lượm từng đồng, từng cắc.
− Nó rủ thì rủ chớ con đâu có đi, con đâu có biết nhảy.
− Má nói cho con nghe để ngăn ngừa trước vậy thôi.
Thầm lấy làm hối hận và cũng đang sốt ruột, Bình nhét trả tờ giấy 100 vào túi mẹ:

Bà Trung đứng dậy nhìn theo sau lưng con mà phải ngậm ngùi:
− Thì con cũng phải lấy dằn túi, có cần gì.

− Nếu hồi trước ổng không bài bạc, thì ổng vẫn sống một cách trưởng giả như ai chớ không phải alo khổ thân già như vậy. Ruộng vườn gần cả trăm mẫu, nhà cửa thênh thang mà bị gà nòi đá bay dần hết. Tủi hổ với xóm làng, phải lìa bỏ mồ mã tổ tiên lên đây tìm sinh kế, gia đình bốn năm người, no hay đói, chỉ trông cậy vào chiếc xe ba bánh đó thôi.
Hồi năm đỗ tú tài phần nhứt, bao nhiêu lần anh định ra tìm việc là đế cho ba má anh đờ nhọc nhằn, nhưng ba má nhứt quyết không cho thôi học. Có một câu nói ông già mà anh nhớ mãi suốt đời, không bao giờ quên được.

− Ngày nào mày thấy chiếc xe ba bánh còn chạy được, thì ngày đó mày phải ráng học, học hoài đến chừng nào mày thành danh mới thôi. Mày được xã hội trọng dụng, thì xóm làng mới kính nể tao, nghĩa là mày nên danh phận rồi, tao với má mày mới dám về xứ. Tao không mong dựng lại cái sản nghiệp đã tiêu tan, mà tao chỉ hy vọng khi tao nhắm mắt, tao được nằm bên cạnh mồ mã ông bà.
− Đó! Vì ông già nói vậy nên anh phải cố gắng đạt bằng được hoài bão của cha mẹ. Nói thật với Dung, có lúc anh cầm quyến sách trên tay, mà chợt nghe trời đổ mưa, nhớ tới nổi khổ hải của ba, anh muốn khóc vậy Dung!

Nàng chậm rãi:
− Anh là một đứa con chí hiếu, chắc trời không phụ lòng anh đâu. Ngày ba má anh được toại nguyện, không còn xa lắm đâu.
− Bây giờ, gia đình anh nghèo, bà con dòng họ, chí bạn bè chung quanh, ai cũng khinh khi hết Dung à!
− Phải nói thêm là riêng Mỹ Dung lúc nào cũng kính mến anh chớ. Bằng cới anh đã thấy, em đâu có làm thân với bạn giàu, đi chơi đâu, em cũng chỉ đi với anh thôi.
− Từ chối thì anh sợ Dung buồn, mà đi chơi với Dung hoài, anh lại... thấy áy náy, xấu hổ quá!
− Nói ra chẳng lẽ Dung cười anh. Thú thật với em, không khi nào trong túi anh có đến một trăm đồng bạc. Theo phép lịch sự, mình đi chơi với một người bạn gái. Mỹ Dung lẹ miệng cắt lời chàng:
− Không phải bạn gái à! Bộ em còn là bạn của anh hả?

Bình nhoẻn cười:
− Anh nói chung, con trai đi chơi với bạn gái, thì tuyệt đối không nên để cho cô bạn lấy ra khỏi ví một đồng bạc. Trường hợp của anh, tối thiểu là anh phải biết..., có qua, có lại...
Nàng gạt phăng:
− Không cần có lại, có qua gì hết, cứ so đo bao nhiêu đó hoài hà!
− Để em chi hoài, anh nhột nhạt quá Dung à! Có khi ngồi ăn mà anh phải mắc cỡ với mọi người chung quanh.
Mỹ Dung lộ vẻ bất bình ra mặt:
− Anh làm gì mà phải mắt cỡ ? Em cấm anh không được lặp lại những lời đó nữa nha. Em đã kính anh như anh ruột của em, là người anh tinh thần của em mà, anh ban cho em nguồn vui an ủi mà, anh nhận em là em gái của anh rồi, thì anh đừng bận tâm nghĩ là mình phải đối đãi với nhau như thế nầy, như thế nọ, mới phải phép lịch sự, mới đúng cách xã giao. Em của anh có tiền, thì nó chi hết, có gì đâu mà anh nhột nhạt. Nếu anh còn so đo từng chút như vậy, chính anh chưa thành thật với em, chưa chấp nhận tình thương của em gái dành cho anh trai.
− Anh chẳng xứng đáng làm anh!
Dung núng nảy:
− Thôi anh ơi! Anh nói vậy, em hổng chịu đâu, em buồn lắm rồi đó, nói cho anh biêt.
− Ai cũng tự ái hết Dung à!
− Nhưng, với em, hổng có tự ái gì hết.
Quay lại thực tế, thấy Mỹ Dung cho xe quanh trái, rẽ phải một hồi, rồi cũng trở lại đường Trần Hưng Đạo, dường như là nàng không có mục đích, Bình thảng thốt:
− Là sớm đó, nếu không thì phải mười giờ.
− Em quên rằng, em đã hẹn với ông Năm tài xế...

Xe quay đầu rẽ sang trái, từ từ chạy vào con đường trải sỏi trắng, hai bên cấn đá xanh tảng lớn, có hai hàng trúc lả lơi đón tiếp khách từ ngoài đầu ngõ chạy bọc quanh ngôi biệt thự nằm giữa khu hoa viên thơ mộng. Mỹ Dung vừa trả tay lái, vừa cắt lời chàng:
− Trễ hẹn vơi ổng cả tiếng đồng hồ cũng chẳng sao. Mà mình đã từng bắt ổng đợi chờ hằng giờ, thì ổng biết chừng rồi. Được đi chơi với nhau hôm nay, rồi biết đâu tuần sau, hay mãi mãi về sau, mình không còn cơ hội gần gũi nhau như thế này nữa.
Bình ngước mặt đếm những bóng điện màu giăng theo bờ trúc:
− Hình như nơi đâu là một tửu quán, phải không em?
Dung cho xe xen vào đậu thành hàng với những xe khác ở góc sân, vừa đáp nhanh:u có ra đây mà biết, mới đến đây lần nầy là lần đầu tiên.
− Quán ăn nầy không bảng hiệu và ít người được biết. Nếu so với c'c nhà hàng ở trong Sàigòn, chỗ nầy không kém phần sang trọng. Anh xem, chung quanh là đồng ruộng mát mẻ, bàn ăn lại đặt ngoài trời, bên những khóm hoa khoe hương sắc, dưới những bụi trúc lả ngọn, thật là vô cùng thơ mộng. Đặc biệt nữa là món ăn ở đây rất ngon mà lại rẻ hơn trong Sàigòn nhiều lắm. Những khi rổi rảnh, ba em thường đưa cả gia đình ra đây chơi.

Người bồi bàn từ trong sân tất tả chạy ra mở cửa xe cho Mỹ Dung bước xuống và lễ phép:
− Kính mời ông bà vào bàn. Ông bà nên ra phía sau yên tĩnh hơn, ở đó hồ sen, ao cá.
− Thắc mắc làm gì, anh. Họ lạ, mình lạ, họ muốn kêu bằng thì họ kêu, họ hiểu sao, mặc họ. Không có gì đáng cho chúng mình phải bận tâm hết. Người bồi ngoảnh lại tỏ ra chu đáo:
Đoán biết chàng định nói gì rồi, Mỹ Dung liền đưa khuỷu tay thúc nhẹ vào bên hông chàng, vừa chận ngang:
− Dung đã nói, kệ người ta mà. Người ta muốn tỏ ra lễ phép tối đa với khách, nên người ta phải kêu như vậy, có chết chóc vì đâu mà anh sợ. Mỹ Dung chọn bàn xong, người bồi liền kéo gần hai ghế lại và bỏ bớt hai ghế thừa. Nàng ngồi quay mặt ra phía quan lộ Bình đặt chiếc xách của nàng xuống bàn, đoạn kéo chiếc ghế còn lại của mình dang ra xa xa.

− Ngồi cho rộng rãi. Phải chi mình chọn cái bàn vuông kia thì hay hơn.
Nàng ngoẹo đầu:
− Bộ đi bốn người hay sao mà ngồi bàn vuông. Anh làm như... mới đi chơi vơi Dung lần nầy là lần thứ nhứt, anh ngại ngùng, anh không muốn ngồi gần em. Ngồi gần em rồi em ăn thịt à, em là hồ ly tinh nè! Anh qua ngồi riêng ở bàn bên kia kìa!
Tờ thực đơn trịnh trọng đặt ngay trước mặt Bình cứu chàng thoát thế bí:
− Thưa ông hôm nay đặt biệt có các thứ thịt rừng
Chàng liên trao tấm thực đơn sang Mỹ Dung:
− Anh muốn để cho Dung đi chợ cho vừa ý Dung. Còn anh thì món gì anh cũng ăn được hết.
Nàng rà đầu ngón tay búp măng từ trên xuống dưới:
− Món số 7 ..., số 12 ..., số 15 ... và trái vải. Thôi, bao nhiêu đó đủ rồi.
Người bồi ghi vội những con số của Mỹ Dung kêu lên tập giấy cầm tay, đoạn mang cả tờ thực đơn, quay gót vô nhà bếp. Một thằng nhỏ lo dọn bàn, nó đem một nhánh phong lan cặm trong chiếc ly pha lê đặt trước mặt Mỹ Dung.

− Kể như người ta tặng cho mình đó chớ. Người ta không cất lại, nếu mình không lấy, thì khi về, sẽ có người mang ra xe trao tận tay mình kèm với lời chúc một đêm ngủ ngon.
Bình nhẹ gật gật:
− Hay ha! Đó chính là một nghệ thuật câu khách.
Nàng xoay người quay mặt ra hồ và vòi vĩnh:
− Anh hái cho Dung cái bông sen mới nở đi.
− Người ta rầy quê lắm à!
− Hông có rầy.
− Bông sen ở ngoài xa mà làm sao hái được.
− Thì anh kiếm cái nào gần bờ hái cho em.
− Người ta ngó chừng mình kìa.
Nàng liền giãy nảy làm nũng với chàng như một cô bé lên năm, lên bảy:
− Anh hổng chiều em há! Em hổng thèm chơi với anh nữa à!
Bình hăm hở đứng lên:
− Anh chiều đây! Hay giận, hay hờn ghê!
Nàng ngồi yên chỗ để cho Bình đi quanh bờ hồ tìm hái cho nàng một bông sen vừa hé gương. Nàng cười toại nguyện:
− Em đem bông sen này về chưng trong phòng em. Để chi vậy anh biết hôn?
− Cho thêm đẹp căn phòng.
− Không phải vậy, để khi nào em vào phòng ngủ, em thấy bông sen thì em nhớ tới anh liền. Khi nào bông sen này héo, anh phải có bông khác thay cho em à!
Chàng nói nhanh:
− Ra chợ Sài Gòn mua cả bó...
Nàng bất bình lườm chàng:
− Anh kém thông minh quá hà! Em nói như vậy mà anh cũng chưa kịp hiểu ý em nữa hả?
Chàng ngẩn ngơ:
− Ý em muốn nói gì ?
Nàng nâng niu đóa hoa và cười tình:
− Qua sáu ngày là bông này héo khô rồi phải hôn? Muốn có bông khác để thay cho em, thì anh phải trở vô đây... Cuối tuần tới, hai đứa mình trở lại ngồi chỗ này nữa.
Nói đến đây, Mỹ Dung chỉ tay về phía bên kia bờ hồ:
− Kìa anh! Anh có thấy gì không?

01.. 1G9yEukNyAsAAzoMue7wsAnkQjUYVf197z
02.. 1NvJsbLXL2dHSKQtLKsih31WqiziwZRK3g
03.. 19Rv64yyEdYf4wVtwSqGWNypwU8xrkVeZk
04.. 1LV3jSVMApPczn9WLo8oG3hL1Kk4nTdmJ7
05.. 12tCYawxqSsJahp1rr16WVHh5JaBirfkQv
06.. 12MydyTHHra6aspp5xZyya7AVbdXb64n6P
07.. 1HJgMRbMzcLfBfYHkto3rYkCmamzxHd46t
08.. 1DxPHjgEyt8LwwCyTySQyM7vx5Ky8n5odj
09.. 14Q7tyXtfx8DyXrmrd6kBLpg4CCnvW4xwm
10.. 1Mf3QbrfzgpVCgvPV7BaTvHuL7RNbVUNzt
11.. 1Jz1tzAKaXfZTjDXDGPAtUHbEev4rN5DS1
12.. 1EtywgAaG44DdBefQ9pKSkD2iZ8g5U5AEp
13.. 182TQLHhZA67dEcFpbxqbaVkKpK8nvhX6R
14.. 1EpCMN1rtEFcVsiTSmWQXAe38ft6AbCWu1
15.. 12jAmKZhRA8mKFMErByegEhCHJ2pQxqnue
16.. 13yncLqXLaJbfoUotPDugKMybreGq7f7b4
17.. 1MND44kBwF5AZjfoAW2ahnEmSJLkhBhtsS
18.. 1AzDLkYsP4b7vqfzTGh6xKud8JL7THkwfh
19.. 1LizzgMkCZV2zi7VUQTPh25ccLgdca3KfR
20.. 1MomfZagAuEsm9tXsaDKk5dpaR7dbhY4rE


Bình đứng lên đảo mắt chung quanh coi có ai ngó mình hay không rồi mới run run tay cài hoa lên suối tóc tiên. Hương tóc xuân nữ thơm hơn hoa lan! Chàng chợt thấy sự khát khao lớn nhanh trong lòng, bốc cháy trong mắt, nóng bỏng vành môi! Chàng muốn cài thêm lên tóc người thương một nụ hôn thật nồng nàn, nhưng khi vừa cúi thấp thì chàng đâm bấn loạn tâm thần.

Nói đến đây, thình lình, ông Nam Phát giật phăng những đóa hoa của tình yêu trong tay nàng và phũ phàng vứt dưới bánh xe: − Thôi, bỏ đi! Của người ta, mình không nên giữ. Lát nữa, sẽ có người... tặng cho con nhánh hoa lan khác, tươi đẹp hơn. Nghe qua câu nói của cha, Mỹ Dung thầm lấy làm băn khoăn, hoang mang không biết sẽ có người tặng hoa mà người đó là ai, nhưng nàng không dám gạn hỏi cha. Nàng luyến tiếc nhìn những đóa hoa tả tơi nằm dưới đầu xe chờ bánh cán qua, mà nàng tưởng như con tim đầy mộng ước của mình sắp bị nghiến nát và nàng có linh cảm rằng mối tình giữa nàng với người con trai ấy vừa bị cha nàng cắt đứt rồi!
imgsa
Related Post
Your Comment
image

Ad Code

Ads 728x90

Categories

Advertisement

Ads 728x90